|
|
|
Viết về người lái đò thế kỉ | |
19/11/2015 08:22:41 AM
| | Ngày tri ân Con cầm bút viết về thầy Sao bỗng thấy lòng mình trĩu nặng Chẳng biết bắt đầu từ đâu Những kỉ niệm cứ dần hiện lên trên trang giấy trắng Dòng lưu bút ngủ vùi trong yên lặng Bỗng một ngày giở lại nhớ khôn nguôi
Năm tháng vô tình, năm tháng mải miết trôi Chuyến đò đầy bao nhiêu lần cập bến Bao nhiêu học trò trở về như đã hẹn? Bài học năm nào có còn nhớ hay quên?
Chẳng biết tự khi nào con đã dần lớn lên Biết thương mẹ thương cha ngày ngày chắt chiu hạt gạo Thương đất quê mình nhuốm nâu mào áo Thương tóc ai dài Vai mỏng Mắt sâu
“À ơi… Ai về cho gửi buồng cau Buồn trước kính mẹ buồng sau kính thầy” (1)
Mồ hôi đổ xuống luống cày, hạt thóc sẽ nảy thành cây Thầy dạy con biết tin vào những điều chân thật “Ở hiền gặp lành” (2) Dẫu cuộc đời là muôn vàn đắng cay được mất Dẫu thế giới hai phần ba nước mắt Buồn nhiều hơn vui
Con biết đứng lên sau những vấp ngã cuộc đời Biết mỉm cười sau nhiều mất mát Biết nắng sẽ lên sau những ngày mưa nặng hạt Biết thương mình Bởi thương mẹ thương cha
Chợt nhớ bài học từ những ngày rất xa Nhớ câu Kiều thầy đọc – tiếng kêu thương đứt ruột Nhớ mười ngón tay Tnú rực như ngọn đuốc Nhớ sông Đuống kiên cường Chảy vào dạ Em – anh
Có những điều, như câu hát còn xanh (3) Dẫu tóc thầy mỗi ngày thêm sợi bạc Dẫu cuộc đời bao nhiêu lần đổi khác Cay đắng ngọt ngào Thầy nhỏ xuống trang thơ
Lời cuối cùng thầy dạy: Hãy biết ước mơ Hãy dám sống như chính mình muốn sống Ta sinh ra ở đâu và vì sao Ta không được chọn Nhưng những ngả đường luôn luôn chờ đón Hãy biết chọn một hướng cho riêng mình
Nghĩ về thầy, con chỉ biết lặng thinh Những kỉ niệm đong đầy trang giấy trắng Muốn nói xin lỗi và cảm ơn Mà chỉ biết cúi đầu, nín lặng Câu ca dao tự bao giờ văng vẳng “Sông đời bất chợt nông sâu…” (4)
Lê Thương, chuyên Văn, K52 ------------------- (1), (4): Ca dao (2): Thành ngữ (3) Lấy ý từ bài thơ “Thời gian” của Văn Cao
|
|
|
|
|